Hình minh họa
Đi học về, Ti bắt gặp một chậu Hồng Tỉ Muội đơm đầy hoa trắng đặt trên chiếc ghế gỗ nâu bóng cạnh bàn viết. Nó reo lên:
– Ôi, thích quá!
Ti nghĩ ngay đến cô Tâm. Chắc là cô tặng nó. Các bạn của mẹ, đâu có ai yêu hoa bằng cô ấy.
Trong vườn nhà cô Tâm ngát xanh màu lá, thơm lừng hương hoa. Những cây kiểng đã làm cho ngôi nhà cổ kính, mái ngói rêu phong, tường xám xịt trở nên hấp dẫn. Nhất là những đứa trẻ như Ti. Hôm nay, mẹ dắt Ti đến thăm bà Tư , mẹ cô Tâm bị ốm. Ti mới khám phá ở giữa lòng thành phố lại có một mảnh sân con nuôi dưỡng bao nhiêu là hoa lá. Ti ngẩn ngơ trước sắc màu rực rỡ. Ti thích nhất là Hồng Tỉ Muội. Những đóa hoa bé xinh , chỉ nhỉnh hơn cúc áo ấm một chút. Ti lén ngắt một đóa cài lên tóc. Đúng lúc mẹ và cô Tâm bước ra sân nhìn thấy. Mẹ đỏ bừng mặt vì giận. Còn cô Tâm lại cười xòa, cô bảo:
- Tóc chấm vai, cháu cài hồng Tỉ Muội
Cháu mỉm miệng cười bối rối lòng cô.
Mẹ phì cười:
- Xuất khẩu thành thơ hả? Tài ghê!
Cô Tâm lắc đầu :
– Tài gì đâu, Tài làm dở những câu ca dao thì có.
Quay sang Ti, mẹ trừng mắt:
– Sao chưa chịu xin lỗi cô.
Ti xụ mặt, vòng tay lễ phép :
– Con xin lỗi cô.
Cô Tâm xoa đầu Ti:
– Con lỗi gì?
– Dạ… lỗi chưa xin phép đã hái hoa của cô.
– Bé Ti biết vậy là quý lắm rồi. Thôi, ném lỗi của con ra sân đi, vào nhà cô lấy kem chuối cho con ăn.
Hình minh họa
Tưởng cô Tâm giận, nào ngờ hôm nay cô tặng cả chậu hoa cho Ti. Nó nâng chậu hoa lên ngang mày, tuyên bố:
– Từ nay, mi là của ta. Phải trổ hoa hoài nghen. Phải làm đẹp góc học tập của ta nghen!
Con bé mặc váy xanh dương đậm, áo tay phùng trắng đang lắc lư đầu. Hai bím tóc buộc nơ đong đưa. Nó trò chuyện với ai vậy kìa? Ti bước lại gần. Nó giật mình quay lại. giấu vội mấy nhánh Hồng Tỉ Muội ra sau lưng. Ti phóng nhanh vào nhà. Nó bàng hoàng khi thấy trong chậu hồng chỉ còn vài nụ bum búp. Mấy chỗ bị ngắt ngang trông như những vết thủng xuyên giữa khóm lá xanh mơn mởn. Tim Ti chợ nhói buốt. Đi học nhóm về đã gặp chuyện xui xẻo . Con bé đã ngắt trộm hoa của Ti. Phải cho nó một bài học.Tí vừa chạy trở ra vừa thét vang:
– Ê nhỏ! Sao dám ngắt hoa của ta vậy hả?
Tay phải Ti giật phắt mấy nhánh hoa, tay trái vỗ mạnh vào mông con bé mấy cái:
– Nè, cho chừa cái thói ăn trộm hoa. con bé khóc thét lên: ”Mẹ ơi…mẹ…”
Từ trong nhà, mẹ và một người đàn bà lạ tất tả đi ra, hấp tấp hỏi:
– Cái gì vậy, Ti?
Con bé trộm hoa mếu máo:
– Chị này đánh con.
Ti sừng sộ:
– Ai biểu nó hái hoa của con?
Mẹ bối rối, chưa biết nói sao thì người đàn bà lạ quát con bé:
– Tại sao con ngắt hoa của chị vậy hả?
Đưa tay quệt nước mắt, con bé chu miệng:
– Tại hoa đẹp. Con muốn hái hoa tặng ba.
– Muốn vậy con phải xin phép chứ!
– Có, con xin phép… chậu hoa rồi.
Ti bụm miệng cười khúc khích. Hèn gì hồi nãy nghe nó lầm bầm gì đó trong miệng . Thì ra… Người mẹ ôm con vào lòng:
– Ờ, cũng được, nhưng phải xin phép chủ chậu hoa chứ. Thôi xin lỗi chị đi con.
Con bé lấm lét nhìn Ti. Nó vòng tay cúi đầu:
– Em xin lỗi chị. Em không dám hái hoa của chị nữa.
Mẹ bảo Ti:
– Còn con, mau chào thím Út đi.Thím vừa chuyển về thành phố, đến thăm ba mẹ và con đó. Hồi con còn ẵm ngữa, thím thường trông chừng con cho mẹ đi chợ. Mẹ và thím là bạn thân ngày xưa. May sao, lại trở thành chị em bạn dâu. Bây giờ sắp được sống gần nhau.
Ti ngỡ ngàng nhìn bé Mi. Đúng là đánh nhau u đầu mới nhìn bà con. Ti xấu hỗ quá! Nó nhớ đến cô Tâm. Phải chi Ti đối xử với bé Mi cũng như cô Tâm đối xử với nó, như ngày nó hái đóa Hồng Tỉ Muội. Ti cảm thấy mình chẳng rộng lượng chút nào. Làm sao để chuộc lỗi đây? Nó nghĩ ra một cách. Ti chạy vào nhà, bê chậu Hồng Tỉ Muội ra. Nói với Mi:
– Mi ơi, chị yêu hoa lắm. Nhưng chị cũng thương Mi nữa. Chị tặng nó cho Mi đó. Thích không?
Mi mỉm cười gật đầu. Những búp Hồng Tỉ Muội lung linh trong nắng.
Nguyễn Thị Mây